Thứ Hai, 19 tháng 6, 2023

An Dương Vương và Mị Châu- Trọng Thuỷ với một kết thúc khác.

"Ngựa lướt vầng dương thành sầm tối,
Sừng tê rẽ nước giữa ban ngày.
Móng rùa mưu rễ đem đi mất
Lông ngỗng lòng con ai biết đây?
Sông núi lệ tuôn trai ngọc kết,
Oan khiên khôn lấp giếng xưa đầy.
Phách hồn trinh trắng còn không mất,
Cờ quế đêm mưa gió lắt lay!"
- Con nghe bài thơ ấy từ đâu vậy?
- Con nghe từ mọi người trong làng. Nhưng bài thơ này nói về điều gì vậy thưa mẹ?
- Ôi con trai của ta! Mẹ sẽ kể cho con nghe một câu chuyện. Chỉ một mình con mà thôi! Câu chuyện bí ẩn cuối cùng của vương quốc Âu Lạc.
Năm 257 trước công nguyên, nước Âu Lạc được hình thành và cai trị bởi một vị vua anh minh, tài giỏi tên là An Dương Vương. Vua chăm lo cho dân chúng, nhanh chóng tiến hành xây dựng thành phòng thủ. Nhưng không hiểu vì lý do gì, hễ đắp tới đâu thì đất lại lở ra đến đấy. Vua lo lắng, lập đàn trai giới để cầu xin bách thần. Thấy vua một lòng vì giang sơn xã tắc, sứ Thanh Giang là Rùa Vàng đã dùng phép giúp vua xây thành chỉ trong nửa tháng. Thành ấy có hình xoắn ốc, tên gọi là Quỷ Long thành hay còn gọi là thành Cổ Loa. Trước khi trở về, sứ Thánh Giang tháo vuốt ban cho An Dương Vương để chế tạo vũ khí chống quân xâm lược. Vua sai Cao Lỗ làm nỏ, lấy vuốt làm lẫy. Nỏ thần một lần có thể bắn ra hàng trăm mũi tên, "bách phát bách trúng", nên được gọi là "Linh Quang Kim Quy thần cơ".
Một lần, Triệu Đà- kẻ tham lam và xảo trá- từ phương Bắc cử quân sang xâm lược Âu Lạc. An Dương Vương dùng nỏ thần chiến đấu, quân Triệu Đà thua lớn, rút về núi Trâu Sơn đắp luỹ rồi xin hoà. Không lâu sau, Triệu Đà cho Trọng Thuỷ là con trai mình đến hoà thân với công chúa Mị Châu xứ Âu Lạc. Chỉ nghĩ đến việc xây dựng hoà bình, không suy xét, vua An Dương Vương liền chấp thuận. Trọng Thuỷ là một chàng trai khôi ngô, tuấn tú, tướng mạo thanh cao, trông có vẻ không phải là một người có tâm địa ác độc như cha của chàng. Có lẽ vì thế mà vua An Dương Vương và công chúa tin tưởng, yêu mến Trọng Thuỷ không một chút nghi ngờ. Mị Châu đã dẫn Trọng Thuỷ xem hết các ngõ ngách của loa thành. Trọng Thuỷ ngỏ ý muốn xem nỏ thần, Mị Châu đã lấy nỏ thần cho chồng xem rồi sai người đem cất đi.
Một thời gian sau, Trọng Thuỷ đột ngột xin về thăm cha. Trước đêm khởi hành, Trọng Thuỷ gặp Mị Châu và nói rằng:
- Tình phu thê đến bạc đầu cũng không nỡ chia lìa, nhưng nghĩa mẹ cha là máu chảy trong tim, lại không thể dứt bỏ. Nay ta trở về thăm cha, đường đi xa xôi, hiểm trở ngàn dặm. Nếu lỡ hai nước thất hoà, Bắc Nam cách biệt, ta quyết tìm nàng, lấy gì làm dấu?
- Thiếp phận nữ nhi, nếu gặp cảnh biệt li thì đau đớn khôn xiết. Thiếp có áo gấm lông ngỗng hay mang trên mình, đi đến đâu sẽ rứt lông ngỗng làm dấu, nhất định ta sẽ đoàn tụ!- Mị Châu nghẹn ngào đáp lại.
Trọng Thuỷ cài lên mái tóc của Mị Châu một cây trâm khắc hình đôi uyên ương bằng ngọc thạch. Chàng nhìn Mị Châu bằng đôi mắt tràn ngập tình yêu nhưng phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm:
- Đây là cây trâm do chính ta làm tặng nàng. Đôi uyên ương này là minh chứng cho tình yêu giữa hai ta. Hãy tin tưởng ta, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, có được không?
- ...Chàng sẽ phản bội ta và đức vua, có đúng không?- Mị Châu khẽ hỏi với hai dòng nước mắt lăn trên má.
Trọng Thuỷ cố cất giấu sự ngạc nhiên bằng ánh nhìn đầy chân thành. Chàng nhẹ nhàng ôm Mị Châu vào lòng và thầm thì vào tai nàng:
- Không bao giờ! 
Công chúa mỉm cười, dựa đầu vào vai Trọng Thuỷ, bàn tay siết chặt đôi vai vững chãi của chàng. Họ thề nguyện một lòng chung thuỷ và rồi chia tay trong nước mắt dưới sự chứng giám của ánh trăng đêm hôm ấy.

Ba tháng sau khi Trọng Thuỷ về phương Bắc, Triệu Đà bất ngờ cầm quân tiến công, xâm chiếm Âu Lạc lần thứ hai. An Dương Vương nghe tin liền cười và nói rằng: “ Đà không sợ nỏ thần của ta sao?”. Vua vẫn ngồi đánh cờ một cách điềm nhiên. Khi quân của Triệu Đà đã đến sát thành, An Dương Vương bỗng nhận ra nỏ thần đã bị đánh tráo. Không còn đủ bình tĩnh, vua An Dương Vương xô cả chồng sách sử kí vào lò lửa rồi hét lớn:
- Trọng Thuỷ! Chính người đã làm việc này! Ta nguyền rủa ngươi!
Không còn nỏ thần, An Dương Vương cùng Mị Châu leo lên ngựa chạy về phương Nam.Trên đường đi, Mị Châu không quên rắc lông ngỗng chỉ đường cho Trọng Thuỷ. Ngựa chạy đến bờ biển, thấy không còn đường thoát, An Dương Vương cầu cứu sứ Thanh Giang. Sứ Thanh Giang hiện lên, kết tội Mị Châu: "Chính người ngồi sau ngựa mới là giặc!". Mị Châu hoảng hốt, ngã ngựa, sụp lạy dưới chân An Dương Vương nức nở rằng:
- Nếu con có một lòng phản nghịch mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu con có một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối, chết sẽ biến thành ngọc châu để rửa sạch mối nhục thù!
An Dương Vương nhìn con mình bằng ánh mắt ngỡ ngàng rồi đến căm phẫn, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt ấy là nỗi đau khổ đến tột cùng. An Dương Vương gào thét trong đau đớn:
- Ta không có đứa con như ngươi!
Nói xong, An Dương Vương rút kiếm lao thẳng đến người Mị Châu. Nhưng mũi kiếm ấy đã dừng lại! Một màu đỏ thẫm bao phủ khắp thanh kiếm, mùi máu tanh chết chóc tản đi khắp không gian mịt mù. Thì ra Trọng Thuỷ đã kịp lấy thân mình đỡ nhát kiếm ấy cho công chúa.
- Ngài nhẫn tâm đến mức giết chết con gái và cả đứa cháu chưa kịp chào đời của mình hay sao?!- Trọng Thuỷ hét vang trời rồi ngã gục xuống đất.
An Dương Vương buông kiếm, khuỵ đầu gối xuống, chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra. Mị Châu run rẩy ôm Trọng Thuỷ vào lòng mà nấc nghẹn:
- Tại sao?...Tại sao lại đỡ gươm? Lưỡi gươm ấy phải dành cho ta... là kẻ đã hại đất nước vì quá tin chàng...Chàng đã dối ta!
- Không! Công chúa của ta ơi! Ta chưa một lần lừa dối nàng! Chưa bao giờ! 
- Chàng đột ngột trở về phương Bắc. Không lâu sau thì cha chàng kéo quân xâm lược Âu Lạc, nỏ thần cũng bị đánh tráo! Không phải chàng làm hay sao?!
-Ta không làm chuyện đó! Lần này trở về phương Bắc, cốt là để ta thuyết phục cha từ bỏ ý định thâu tóm Âu Lạc. Nhưng không ngờ, cha ta đã phòng tính trước sẽ có ngày ta làm như vậy nên đã sớm cho người trà trộn vào lính canh gác thành Cổ Loa để đánh tráo nỏ thần. Ta không thể ngăn cản, lập tức dẫn quân cứu nàng và đức vua. Thật không ngờ...ta xin lỗi...Mị Châu!- Trọng Thuỷ gắng giải thích với chút sức lực cuối cùng.
Mị Châu đau buồn vì đã hiểu lầm Trọng Thuỷ, quyết cùng chết với chàng, nàng rút cây trâm trên đầu do Trọng Thuỷ tặng toan đâm vào cổ tự tử thì Trọng Thuỷ lấy tay mình ngăn lại. Chàng ứa nước mắt và thì thào rằng:
- Đừng! Ta cầu xin nàng! Nỗi đau lớn nhất cuộc đời ta là không bảo vệ được cho thê tử. Nàng phải sống vì con của chúng ta.- Trọng Thuỷ nhìn lên trời, khuôn mặt chàng trắng bệch không còn sức sống- Hãy đặt tên con là Tự Vĩnh, nghĩa là mãi mãi...ta...yêu...nàng!
Trọng Thuỷ chết nhưng mắt chàng không hề nhắm lại. Cây trâm uyên ương nhuốm máu như chính bi kịch tình yêu của họ. Mị Châu đau đớn hôn lên đôi môi của Trọng Thuỷ. Nước mắt đôi uyên ương hoà quyện vào nhau rửa sạch mọi mùi tanh dơ bẩn của oan ức và thù hận. Trời đổ cơn mưa. Có lẽ ông trời cũng xót xa trước cảnh tượng đau lòng ấy! 
Xác Trọng Thuỷ tan vào làn mưa, biến thành cơn gió quấn lấy Mị Châu và An Dương Vương đưa đến núi Tây Sơn. 
- Xin hãy tha thứ cho cha!- Vua An Dương Vương buồn rầu nói với Mị Châu.
Vua An Dương Vương đặt tay lên bụng Mị Châu rồi nói với đứa trẻ trong bụng nàng rằng:
- Nhân dân Âu Lạc, ta giao phó cho con!
Nói xong, An Dương Vương hoá rồng, bay lên tận trời cao vĩnh viễn dõi theo dân tộc Lạc Hồng.
Tại làng Hoả Long trên núi Tây Sơn có đồn đại một lời tiên tri rằng:"Nơi đây sẽ có một vị anh hùng được sinh ra và gắn kết nhân dân Đại Việt". Đó là lời tiên tri cuối cùng...Từ đó, không còn ai nghe thấy điều gì nữa…
-Một câu chuyện buồn, mẹ nhỉ? Mẹ đang khóc đó sao?
- Không, chỉ là Gió làm cay mắt của mẹ thôi. Chúng ta cùng về nhà nào, Tự Vĩnh!


Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2016

Làm sao để trở thành một lớp trưởng giỏi?

   Lớp trưởng là một vị trí quan trọng trong những tập thể lớp học ở các trường tại Việt Nam.Làm lớp trưởng được hưởng rất nhiều lợi ích nhưng cũng gặp không ít những trở ngại.Đặc biệt là khi làm lớp trưởng trong một tập thể có quá nhiều thành phần cá biệt hay chẳng may gặp phải một giáo viên khó tính thì chắc chắn sẽ có rất nhiều nguy hiểm luôn rình rập.Vậy phải làm gì để đối phó với những nguy hiểm đó? Sau đây là những kinh nghiệm xương máu dành cho những người đã,đang và sắp làm chức vụ lớp trưởng:
1.Luôn nằm trong top đầu về học tập
   Tâm lí chung của học sinh đó là không bao giờ công nhận một lớp trưởng học tệ.Nói đúng hơn sự thật là họ chỉ công nhận một lớp trưởng có học lực giỏi. Bạn có học lực giỏi chắc chắn sẽ có nhiều người hỏi bài và khi hỏi bài thì trong họ đã có phần nào nể và tôn trọng bạn.Và đương nhiên là ý kiến và lời nói của bạn sẽ có giá trị hơn rất nhiều.Lớp trưởng học giỏi sẽ không bao giờ nằm trong list những đề tài bàn tán của lớp. Về phần bạn,bản thân bạn sẽ cảm thấy tự tin hơn khi là một trong những trung tâm đầu não của lớp.Từ đó việc làm lớp trưởng của bạn cũng sẽ dễ dàng hơn.
2.Luôn tự tin,mạnh dạn đưa ra ý kiến và tôn trọng ý kiến của người khác

   Tự tin,mạnh dạn đưa ra ý kiến của riêng mình trước tập thể là một trong những điều quan trọng nhất của một người lớp trưởng.Việc đóng góp ý kiến vừa giúp lớp tăng tiến cũng vừa khẳng định vai trò lớp trưởng của mình.Nhưng năng đưa ra ý kiến cũng đừng bao giờ quên lắng nghe và tôn trọng ý kiến của người khác.Mọi thành viên đều là một phần tử của lớp.Họ cũng có quyền đưa ra ý kiến của mình.Muốn được người khác tôn trọng thì trước hết mình phải tôn trọng người khác.Việc lắng nghe và tôn trọng ý kiến của mọi người là một hành động văn minh thể hiện sự tôn trọng của bản thân đối với mọi người.
3.Thẳng thắn nhưng phải tế nhị và biết giữ thể diện cho người khác
    Sẽ không ai có thể hiểu được suy nghĩ và mong muốn của bạn nếu bạn không thẳng thắn nói ra.Khi không hài lòng hay khó chịu với việc làm hoặc thái độ của một hay một nhóm thành viên trong lớp bạn phải thẳng thắn nói với họ.Thẳng thắn nhắc nhở và trình bày cảm nhận của mình không những giúp nâng cao sự hợp tác giữa các thành viên mà còn xây dựng một hình ảnh lớp trưởng thẳng thắn,mạnh mẽ trong mắt bạn bè.Nhưng sự thẳng thắn luôn phải đi kèm với tế nhị.Chẳng ai thích bị chỉ trích trước mặt người khác cả.Khi một hay một nhóm thành viên nào đó có hành động hoặc thái độ không đúng,trước tiên hãy góp ý riêng với họ rồi để họ tự lựa chọn.Một là đồng ý sửa đổi trong im lặng hai là sẽ nhận sự chỉ trích trước mặt mọi người.Biết giữ thể diện cho người khác là một cách chứng minh sự quan tâm của bạn dành cho mọi người.
4.Kiên quyết,công bằng nhưng không khô khan,sắt đá
   Kiên quyết,công bằng không dễ lung lay,nhu nhược là những yếu tố cần thiết để trở thành một thủ lĩnh giỏi.Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn quá phụ thuộc vào khuôn khổ.Khi mọi thứ quá rập khuôn,khô khan sẽ dần khiến cho các thành viên cảm thấy nhàm chán,mất thoải mái và rồi dễ dẫn đến những hiện tượng nổi loạn trong lớp học.Khi quản lí lớp hãy cùng đặt ra những giới hạn đối với mọi quy định.Và mọi người chỉ được thực hiện trong giới hạn đó.Ví dụ: Hãy cứ để các bạn nói chuyện,đùa giỡn trong giờ chuyển tiết nhưng giới hạn là không được ra khỏi chỗ và mỗi lần chỉ tối đa 4 người nói cùng một lúc.Nếu quá 4 người nói thì tất cả những người nói sẽ bị phạt.Cách làm này không những hạn chế sự chú ý của những giám thị hay sao đỏ mà nó còn có thể trở thành một trò chơi thú vị cho cả lớp giờ chuyển tiết.
5.Vừa ý giáo viên nhưng phải đẹp lòng bạn
   Đây là áp lực mà bất kì lớp trưởng nào cũng gặp phải.Thật sự rất khó để vừa ý giáo viên mà vẫn đẹp lòng bạn.Sẽ không ai có thể sống nổi trong một lớp được thầy cô quý mến mà bị nguyên một tập thể chống đối và gây khó khăn.Vậy phải làm sao để hài hòa giữa hai thế lực này? Chỉ có cách duy nhất là lỗi nào của bạn bỏ qua được thì hãy bỏ qua(ví dụ những lỗi không ảnh hưởng đến nề nếp của cả lớp mà vẫn đảm bảo việc học tập của các bạn: soạn văn sơ sài,làm thiếu một hai bài tập toán,để quên sách âm nhạc ở nhà,... ) và nhắc nhở bạn một hai lần trước khi buộc lòng phải ghi vào sổ.Thật ra yêu cầu duy nhất của giáo viên đối với một lớp trưởng là giữ cho số điểm nề nếp trong sổ sách nhà trường và hình ảnh của lớp trong mắt các giáo viên khác là tốt và đẹp theo hướng tích cực.Nên không việc gì mà ta phải mất công xét nét,khắt khe hay moi móc lỗi của các bạn để trừ điểm.Hãy chú trọng đến những lỗi phạm vào nội quy của nhà trường.Đây không phải bao che mà là giữ hòa bình trong lớp học thôi.Và chắc chắn khi làm những điều này lớp trưởng cũng sẽ được các thành viên trong lớp giúp đỡ lại cho những lần lỡ mắc phải một lỗi nhỏ nào đó.Con người có ai sinh ra là hoàn hảo đâu.
6.Đừng quên mình vẫn là một học sinh
   Điều quan trọng cuối cùng chính là đừng đánh mất con người của mình.Làm lớp trưởng không có nghĩa là bạn không cùng lũ bạn chơi những trò chơi trẻ trâu như caro,bao tiếng xùm búng tai trong các giờ thầy cô giáo cho thoải mái.Thậm chí bạn vẫn có thể hưởng ứng những phong trào của giới trẻ hay hòa hết mình vào những buổi đi chơi tập thể tự tổ chức của lớp.Lớp trưởng nhưng bạn vẫn là học sinh.Bạn có quyền quậy phá,troll bạn bè.Các bạn trong lớp vẫn thích một lớp trưởng giỏi,bựa,năng động,mạnh dạn liều lĩnh hơn là một lớp trưởng quá nghiêm túc và tự biến mình thành một ông/bà cụ non cô lập trong lớp.

Tổng kết: Lớp trưởng không phải là một công việc dễ dàng.Làm lớp trưởng giỏi hay không còn phụ thuộc vào năng khiếu của mỗi người.Sinh ra là một bản thể,hãy làm lớp trưởng theo cách mà mình cho là tốt nhất.Hãy tự tin vào bản thân của mình.